ký ức thời covid
Covid rồi cũng đã đi qua
Để lại cho ta một thời sao quên được
Những ngày tháng hoang mang, 5K ai cũng biết
Ký ức buồn đọng mãi giữa lòng ta
Nhớ mùa xuân, khi đào chớm nở hoa
Dịch Covid từ đâu lây lan tới
Cứ bùng phát, buổi đầu không ngăn nổi
Đã cướp đi bao số phận con người
Đất nước cùng nhau đoàn kết khắp muôn nơi
Mỗi phường, xã, là pháo đài chống dịch
Luôn hy vọng một ngày ta về đích
Có vaccine đẩy lùi bệnh dịch này
Lúc bấy giờ, người lây nhiễm hàng ngày
Thiếu cả khẩu trang, thiếu cồn diệt khuẩn
Thiếu bác sĩ, thiếu thuốc men, bệnh viện
Thiếu cả trăm bề, chỉ thừa nỗi lo thôi
F1, F2 cũng phải cách ly rồi
Không tụ tập người đông, không đứng gần người bên cạnh
Phải treo khẩu trang, phải luôn tay sát khuẩn
Muốn đi đâu phải có “giấy đi đường”
Làng xã cách ly nhau, phường cũng cách ly phường
Xe cộ đắp chăn, sân bay không người đến
Những con phố im lìm, lẻ loi ánh điện
Du lịch buồn, ảm đạm ánh trăng soi
Không đến cơ quan, người làm việc online
Nếu thấy sốt ho, phải đi xét nghiệm
Buộc phải cách ly, nếu nguy cơ lây nhiễm
Thậm chí trong nhà cũng phải cách ly nhau
Nơm nớp lo âu, chẳng biết sẽ về đâu
Nếu mai mốt, chẳng may mình mắc bệnh
Mong manh quá, những ngày gian nan nhất
Ngày nhân dân, ngày tất cả lên đường
Đến mọi miền đất nước yêu thương
Để dập dịch để cứu người nhiễm bệnh
Những bác sĩ, y sĩ, những tấm gương đẹp nhất
Chẳng sợ hy sinh trong trận đánh dịch này
Đất nước mình ôi kỳ diệu lắm thay
Càng lúc khó khăn, càng thương yêu và sẻ chia biết mấy
Những lá rách, lá lành đùm nhau là vậy
Một con ngựa đau, tàu đã bỏ cỏ rồi
Để hôm nay ta lại nở nụ cười
Đón ngọn gió mùa xuân về phơi phới
Cùng hát lên, hát lên những điều vời vợi
Bao câu chuyện bồi hồi thời Covid đã đi qua…