ngôi trường xưa
NGÔI TRƯỜNG XƯA
Ngôi trường xưa giờ mỗi lúc, mỗi già
Viên gạch con sâu khóc chiều cuối hạ
Rong rêu chớm yêu một trời hoa lá
Ngủ yên bờ dĩ vãng mờ mịt xa
Ngôi trường xưa em giẫm gót hài qua
Chiếc bóng cô đơn đời anh thui thủi
Thương lá lìa cành ngậm ngùi chẳng nói
Dấu hỏi bên lề mắc nợ gió sương
Ngôi trường xưa em trút áo yêu thương
Anh đứng thẫn thờ như là pho tượng
Ngọn gió lang thang bay đi vô hướng
Những ngày xanh mòn mỏi cánh chim trời
Ngôi trường xưa ươm mơ ước xa xôi
Cổng trường khép lại một thời để nhớ
Em vội tan vào chiều sâu muôn thuở
Ngồi khơi bọt bèo đăng đắng đôi môi
Ngôi trường xưa ai bỏ mặc chiều trôi
Cây ra trái cho cuộc đời quả ngọt
Con chim say thơ du dương ca hót
Ai thèm nghe loáng thoáng sợi tơ buồn ?
Ngôi trường xưa lạc dấu một nụ hôn
Lãng đãng chiều hoang rã rời ngày tháng
Tình yêu rụng dần bến bờ khô hạn
Ôm chiếc lá vàng rục rịch vời xa
Ngày 1/9/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 160 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|