vô thường
Bốn mươi tuổi dặn lòng bớt bon chen
Mặc kệ đời phân hèn sang cao thấp
Chọn yên bình chẳng tỵ hiềm tranh chấp
Nhất hay nhì thác cũng trắng bàn tay.
Sống giản đơn cho ngày tháng sau này
Cho hôm nay và tương lai tiếp bước
Chuyện quá khứ chẳng dại khờ bới ngược
Chỉ thêm buồn giọt nước mắt tràn mi.
Bốn mươi rồi tự nhủ chớ cầu kỳ
Điều buông bỏ đừng hận si níu giữ
Mỗi bình minh thấy ta còn được thở
Nở nụ cười khẽ khẩn tạ đất trời.
Bốn mươi từng nếm trải những chơi vơi
Chuyện nợ duyên thôi cưỡng cầu gượng ép
Người muốn ở họ nguyện dành tim thép
Kẻ muốn xa kìm kẹp vẫn cứ xa.
Chọn cho mình lẽ sống thật chan hòa
Như đóa hoa muôn sắc màu rực rỡ
Chốn trần gian hãy coi như quán trọ
Vô thường mà nhẹ tựa áng mây trôi.
Bài này đã được xem 124 lần
|
Người đăng:
|
Cát Bụi
|
|
|