bỏ mặc đời nhau
BỎ MẶC ĐỜI NHAU
Em bỏ mặc anh về ngôi trường mới
Con ve sầu lột xác cuối mùa thi
Phượng cuối mùa chẳng ai còn đứng đợi ?
Nhành lá tươi non giấu giếm xuân thì
Trường mới đón em một trời hớn hở
Lạ lẫm tiếng cười, lạc lõng lòng nhau
Ghế đá, hành lang thẹn thùng mắc cỡ
Bụi phấn bay ngang giây phút mời chào
Em bỏ mặc anh đứng ngồi nức nở
Vần thơ xưa giờ cỏ úa, rong rêu
Gió mây quay cuồng hoàng hôn vụn vỡ
Lời yêu thương ai gánh đổ sông chiều ?
Một thuở nâng niu, vân vê chiều chuộng
Tiếng nói ngày xưa tha thiết vọng về
Sóng tình reo và nổi lên cuồn cuộn
Ăn mòn dốc dài gom góp sơn khê
Em bỏ mặc anh lạnh lùng nhón gót
Chuyện hợp tan qui luật của muôn đời
Thăm thẳm chiều trôi chim trời ngừng hót
Xót xa mảnh tình rách rưới tả tơi
Hứng chịu bão giông âm thầm ngày tháng
Tiếng ru buồn sắc lá nhuộm cút côi
Và em vội xa rạc rời, tản mạn
Ngôi trường xưa thưa thớt một tiếng cười
Ngày 17/9/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 136 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|