chán
Đời chán mất từ bao giờ thế nhỉ?
Xuân chưa qua cách biệt mấy thu rồi
Hạ thoáng buồn lá trút xuống như thoi
Ai còn đứng nghe trời đông vĩnh biệt.
Nhiều khi muốn hét vang lời thống thiết
Mây ngang qua nghe giận nỗi vu vơ
Mấy ngày nay ta lại phải mong chờ
Cái gì đó nào ta còn chưa biết.
Muốn đổi mới thơ giờ nghe chán thiệt
Muốn đổi vần lại sợ chữ không trôi
Muốn môi hôn người ấy cách xa rồi
Muốn viết nhạc nhưng lời không có được.
Ngồi buồn chán thấy mình đi ngàn bước
Vào cõi đâu chẳng phải ở nơi này
Bước độc hành lảo đảo ở trong mây
Sống thực tế thì bao giờ chẳng thấy.
Đầu với óc không dừng, thơ cứ nhảy
Làm em buồn, em giận phải bó tay
Em cứ tưởng ta vốn dĩ đang bay
Không thực tế, toàn mơ xa vời vợi.
Mơ toàn thứ viển vông rồi cứ đợi
Đợi xong rồi, chán quá lại thở than
Thơ ta toàn nhắc đến buổi chia tan
Lời đau khổ làm mầm thơ tan vỡ.
Ta xin lỗi vì ta mơ hết cỡ
Lỡ mơ rồi sống thực tế chắc không
Để rồi mai chất chứa ở trong lòng
Bao nhiêu thứ tìm ta rồi ruồng bỏ.
Bài này đã được xem 106 lần
|
Người đăng:
|
Thử Trí
|
|
|