dáng thân quen
đêm nhớ mẹ chợt tìm vào thăm chị
tóc mai dài vương vấn bụi thời gian
dáng tiểu thơ pha lẫn tiếng cười hiền
còn lộng lẫy đôi mắt buồn không nói
bàn tay vẫn nâng niu giòng suối nhỏ
vỗ về em như tiếng mẹ ru hời
thơm hơi ấm, lan tỏa từng nếp áo
em muôn đời vẫn chỉ bé thơ thôi
đêm bếp lửa nhuộm vàng thân ốm nhỏ
chắt chiu vo từng hạt gạo yêu thương
cơm thơm ngát từ tay chị thế mẹ
dắt em qua từng bước ngã,đêm trường
thân đã lớn,tuổi đời còn nhỏ dại
biết làm gì cho chị hiểu lòng em ?
qủa ngớ ngẩn, chị làm sao không hiểu
trái tim kia biển rộng như mẹ hiền
đêm dần xuống hai chị em tâm sự
giường lạc loài thương nỗi nhớ xa xưa
em tĩnh lặng say dần theo giấc ngủ
tưởng mẹ về,hôn nhẹ trán da nhăn