tự tình thời gian
Gió cuốn chân mây lối nhạt nhòa
Chiều nghiêng bóng đổ phủ hồn ta
Đồi hoang nắng tắt sầu rơi nhẹ
Suối cạn trăng tan mộng vỡ òa
Mặc kệ duyên nồng tình vội đến
Tuỳ lòng phận lỡ nghĩa rời xa
Niềm riêng đã tỏ cung đàn khuyết
Ôm ấp làm chi chút nắng tà.