nhưng
Tội nghiệp quá! Chỉ vì ta bộp chộp
Mà ngươi ngậm chửi liền mấy tháng qua
Ơi! Bóng sen hồng của Phật Bà che tỏa
Chẳng tới ta và sẽ chẳng tới ta.
Dẫu ta hiểu rằng tình ta quá quắt,
Buông sỉ vả, chẻ cắt mối giao thâm
Nỗi hờn căm đã bén rễ mọc mầm
Nghiệt cay tưới lòng càng thêm điên hận
Trong cơn sân đâu quản chi mũi mặt
Thà chết lụi hơn chịu nỗi oan khiên
Để người bao dung cũng phải dằn vặt
Nước mắt mặn héo gương mặt non hiền
Tội nghiệp quá! Nhưng lòng ta rất hận...
...
(Bài thơ đã được sửa phân nửa.
Bản 1 như sau:
Nhưng
Tác giả: Cung Fa
Tội nghiệp quá! Chỉ vì ta bộp chộp
Mà ngươi ăn chửi liền mấy tháng qua
Bóng sen hồng của Phật Bà soi tỏa
Chẳng tới ta và sẽ chẳng tới ta.
Ta cũng hiểu rằng tình ta quá quắt
Buông sỉ vả, chẻ cắt mối tình thân
Nỗi cay nghiệt càng khiến đời đắng ngắt
Giày tâm hồn và xéo cả tấm thân.
Đau riêng mình, làm khổ cực tha nhân
Con chim xưa nguyện hót trong bụi mận
Con điên nay trong lần nao tử trận
Kéo theo ngươi, chẳng cúi nể Thánh Thần
Tội nghiệp quá! Nhưng lòng ta rất hận...
...)
26.10.2005