khi ánh sáng ngồi xuống cạnh em
Buổi chiều rơi chậm như chiếc lá
chạm vào bờ vai em
làm mình bỗng muốn chạm theo.
Gió thổi như đọc một bài thơ cổ
mà cả hai ta đều hiểu
dù chẳng ai cần nói.
Em xoay mặt nhìn mình
đôi mắt im lặng nhưng ấm
như lửa nhỏ giấu trong thung lũng sương.
Những chuyện buồn
ngồi xuống cách chúng ta một khoảng
không dám chen vào.
Thế giới nhỏ lại trong vòng tay em
như chiếc thuyền tìm được bến.
Nếu ngày mai sóng lớn
và trời không còn dịu thế này
mình vẫn giữ chút nắng
trong lòng bàn tay
để đưa cho em lúc cần.
Ngày dài có thể mệt
nhưng tình yêu
chỉ cần một hơi thở
đã đủ sáng căn phòng.
|
Bài này đã được xem 0 lần
|
|
Người đăng:
|
Vua Mông
|
|
|
|