tự hát
Ta bâng khuâng lơ lửng một cánh diều
Để mơ ước bay vào miền bão tố
Cơn bão chỉ hôm nay, hay vạn ngày sau nữa
Ta tự ru mình bằng tiếng sáo diều thôi
Mưa nắng, vui buồn, ngày cũng chẳng ngừng trôi
Hoa vẫn nở giữa mùa đông lạnh giá
Mua hy vọng chưa bao giờ mặc cả
Để đêm buồn, hoa trắng rụng lao xao
Mai bình minh, mặt trời mọc nơi nào
Hay nắng bị mây mờ xa che lấp
Dơ tay hứng những giọt sầu rơi xuống
Xây lâu đài hạnh phúc ở trong mơ
Câu hát buồn hơn cả một bài thơ
Và thành phố cũng buồn hơn câu hát
Ai từng đã xây lâu đài trên cát
Còn lại gì khi con sóng vừa qua?