gửi người thiên cổ
Ngàn thu xào xạc bên trời
Rêu phong nấm mộ chơi vơi nắng chiều
Thu sang gió lạnh đìu hiu
Hồn em có thấy bao nhiêu nhớ người?
Bờ lau, nắng úa vàng tơi
Giọt sương, nước mắt ai rơi gọi thầm
Mây chiều vương vấn cõi âm
Hồn em trở lại mộ phần giăng tơ ?
Tóc xưa, hương cũ, bây giờ
Lay làn sương mỏng, lững lờ khóm lau
Cười lên, như đã bên nhau
Khóc đi, ta đã cùng sầu cõi riêng.
Thân này, thôi chẳng nghiệp duyên
Hồn ta đã nhập trăng hiền, cỏ cây
Vẫn còn ân ái đâu đây
Vẫn còn nhỏ lệ vơi đầy em ơi!