tình thơ không còn nữa
Tôi nào hiểu vì sao thơ chợt đến,
Và chợt đi như Áo Lụa Hà Đông.
Dù giờ đây con tim lại tươi hồng,
Vẫn chẳng đủ một giọt tình mê mẩn.
Khuất nơi đâu sầu lỡ làng, vương vấn?
Sao mắt tôi nhìn hết rõ người xưa,
(Mà lòng như thấy một tảng thịt thừa
Sau mùa Tết, chẳng còn cơn muốn nữa.)
Từ bữa kia người đắn đo, lần lữa,
Sợ gừng cay muối mặn... chẳng dài lâu,
Hóa khùng điên, chống, xoáy nhức cái đầu.
Tình còn trẻ, tính già cho lỡ dở…
Tất thảy đó, mọi sự tôi gặng nhớ,
Chẳng to hơn câu chuyện nhỏ đêm xưa.
Thì vì đâu tiếng thơ dứt bất ngờ?
Ồ, hoá ra tình thơ không còn nữa?!
XXVI 12.25