đêm giao mùa
Tác giả:
Trần Đức Lập
Đêm Giao Mùa. Ta lững thững. Bên dòng đêm tịch lặng. Nghe mơ hồ. Khoan nhặt tiếng thời gian. Chén trà khuya. Ướp đẫm vị Xuân sang. Cõi trăm năm. Em dịu dàng vời vợi. Xuân lững thững. Đến bên ngoài như đợi. Cuộc trần...
|
đêm trần gian
Tác giả:
Trần Đức Lập
Đêm trần gian. Ngỡ giấc chiêm bao đến vội vàng. Hoàng hôn thẩm sắc tím ngày sang. Nghiêng chiều góc cũ loang màu phố. Vai ẩm bờ sương chén rượu tan. Đêm sâu ẩn hiện nhòa hư ảnh. Vằng vặc trăng rằm nét ngọc hoang. Càn khôn...
|
chân tướng
Tác giả:
Trần Đức Lập
Ta đùa giỡn nơi trần gian vay mượn. Giấu vui buồn trong ngôn ngữ thơ ca. Gửi tháng năm trong mê muội phồn hoa. Thay bóng nguyệt dưới đèn hè phố thị. Ta ôm siết hồn ta vào mộng mị. Để nộ cuồng âm ỉ nén tâm can. Để ưu tư...
|
đêm
Tác giả:
Trần Đức Lập
Đêm. Đêm trôi. Như một dòng sông. Mang em. Về tận thuở hồng hoang xưa. Ngàn sao. Rụng xuống cơn mưa. Đêm thành cổ tích, ta vừa thoát thai. Trăng. Chưa nhạt ánh vàng phai. Ngân nga. Khúc kệ bên đài hoa sen. Tịnh. Như...
|
chén mùa thu
Tác giả:
Trần Đức Lập
Lá nhuốm màu thu, tôi với em. Một màu lá rụng. Giữa vắng im. Mùa Thu nắng lụa. Tình muôn thuở. Ngày cũ tôi ươm. Mộng êm đềm. Em nghiêng màu úa. Trong khoé mắt. Tôi trải lòng ra. Giữa trời đêm. Em thành huyền ảo. Như...
|
cõi về
Tác giả:
Trần Đức Lập
Đến
từ luân kiếp
u mê
Trăm năm cát bụi,
khúc nghê thường này.
Đi cùng
khoảng trống đôi tay
Tan vào vô lượng
phút giây tạ từ
Vui buồn
một cuộc ảo hư
Sắc không ,
không sắc, chẳng nơi nào cùng.
02/09/2015
|
d ấ u m ù a t h u
Tác giả:
Trần Đức Lập
Mùa thu. Mang nắng lên rừng. Phố xưa ở lại bên đường. Liêu xiêu. Nắng rơi. Rơi giữa quạnh hiu. Vô thường tôi ghé bên chiều. Trần gian. Mùa Thu. Đứng với ngỡ ngàng. Nhìn tôi. Chợt thấy như bàng hoàng đêm. Mùa thu. In dấu...
|
dại - khôn
Tác giả:
Trần Đức Lập
Bảo rằng cứ bỏ ngoài tai. Để trăm năm nữa đúng sai ắt là. Thôi thì ta với riêng ta. Để băn khoăn ấy bay xa cuối trời. Bảo rằng mắt nhắm giữa đời. Để tâm còn đọng những lời thẳng ngay. Nỗi niềm cứ cất cánh bay. Hồn đêm...
|
còn hai con mắt dành ta khóc người (*)
Tác giả:
Trần Đức Lập
Khóc đêm đã lắm hoang tàn. Đồng xanh mộ cỏ giữa ngàn sương sa. Khóc con đường trải nắng tà. Nghiêng nghiêng chiếc bóng chiều qua gầy mòn. Khóc rừng đen thẫm núi non. Chập chùng bay lượn hồn oan đi về. Khóc trời nhìn đất u...
|
chiều cuối đông
Tác giả:
Trần Đức Lập
C h i ề u C u ố i Đ ô n g. Giọt buồn. Rơi xuống đáy chiều. Phố đông rũ ruợi. Cánh diều ướt mưa. Giọt chiều. Theo dấu tiễn đưa. Về trên lối cũ. Ai vừa khóc nhau. Cung trầm. Lơi nhịp phím sầu. Hồn xiêu...
|