tàn phai Tác giả: Trần Đức Lập
Nghe Những Tàn Phai (*). Lặng lẽ về, biển loang loang mặt sóng. Chút nắng vàng óng ánh níu ngày tan. Cõi trăm năm trong một thoáng chiều sang. Ta chếnh choáng men say đời được mất. Phố vẫn xưa, sắc pha màu của...
|
thơ Tác giả: Trần Đức Lập
Thơ. Thơ tôi. Như tiếng thở dài. Bên hoàng hôn nắng. Rơi vài hạt mưa. Thơ tôi. Như giấc ngủ trưa. Thiên thần. Quỷ dử. Về mơ giữa đời. Thơ tôi , yêu, ghét, phận người. Tiếng đêm im lắng. Ngày trời mênh...
|
thu xưa Tác giả: Trần Đức Lập
Mùa thu mở cánh lụa vàng. Em đi qua phố ngỡ ngàng nhìn tôi. Nghiêng chào một đóa hoa môi. Tôi say, cả buổi chiều trôi lạ thường. Lìa cành , chiếc lá rưng rưng. Giả từ nào cũng ngập ngừng , biệt ly. Con đường vắng, bụi...
|
tiễn thu Tác giả: Trần Đức Lập
Tiễn tôi. Thu với nỗi sầu. Chiều mưa. Ướt cả trời ngâu nơi này. Ngõ về. Cỏ lá còn say. Nụ buồn. Ai giấu trong ngày cô miên. Tường rêu xanh mốc. Chao nghiêng. Phố phường rữa mục. Trên miền trăng xưa. Tiễn tôi...
|
tiếng gà trưa Tác giả: Trần Đức Lập
Gà ai gáy ráng canh trưa ? Vừa như thôi thúc, lại vừa vắng xa. Dịu dàng sợi nắng thướt tha. Nghiêng nghiêng bóng đỗ hiên nhà buồn tênh. Ừ, thôi, vừa thoáng chênh vênh. Quẫn quanh một nếp, mông mênh khoảng trời. Chỉ là...
|
tóc thu Tác giả: Trần Đức Lập
Mùa thu. Ghé lại bên đồi. Tóc người nghiêng. Tím mây trời chiều nay. Thu về. Ngọn gió heo may. Ta còn một chén đắm say. Tặng nàng. Chiều rơi. Chiếc lá úa vàng. Người ngồi. Ngâm lại dịu dàng khúc ru. Trăng mòn. Một nửa...
|
tự trào Tác giả: Trần Đức Lập
Tự trào. Rơi từ kiếp nọ , đến đây. Thêm vài kiếp nữa, cơn say vẫn còn. Thôi. Làm một chiếc thuyền con. Lênh đênh ngày tháng. Cho mòn trần ai. Rồi về. Nhặt lá từ bi. Gói vào độ lượng, sân si làm quà. Tặng người. Một...
|
vô cùng Tác giả: Trần Đức Lập
Rót xuống đêm đầy. Giọt rượu tàn phai. Câu thơ chảy tràn miệng cốc. Men cay. Rót xuống môi này. Nụ hôn nồng say. Lệ rơi, tiễn bụi mưa bay. Qua đường. Rót mật vào đời. Vũ trụ em , tôi. Mênh mông về ru khúc mộng. Vô...
|
vô lượng Tác giả: Trần Đức Lập
Vô lượng. Bước qua chiều vừa nhạt. Nắng đã quái hơn ta. Con đường về còn lại. Lung linh nửa ánh ta.̀. ̀. Hồn trống không như gió. Thổi lên bờ sông xưa. Nước trôi theo dòng nước. Gió trôi về hư...
|
vô tình Tác giả: Trần Đức Lập
Qua chiều
vướng giọt mưa sa
Rơi trên vai áo đã nhòa
dấu xưa
Đường nghiêng,
nghiêng bóng mây đưa
Ta về,
phố cũ như vừa bâng khuâng.
Chiều tháng 3. 16
|