người ơi
Sao vẫn đêm về tai nghe tiếng vọng
Từ cội nguồn nào cao lắm tầng xa
Và thần chú mở toang hang cửa động
Phép mầu vào hoá dại xác thân ta
Ta không còn ta cuối bờ vực thẳm
Vầng trán vương sầu huyễn hoặc xa xăm
Ta không còn tim đập nhanh giòng máu
Suối thác cạn nguồn trăm tỉnh mạch đau
Người ơi, còn đây tim và lý trí
Tim mất tầm nhìn trí rối tang thương
Lời vọng kia không thể cảm đời thường
Nghe vụn vỡ đỉnh tinh cầu trân quý
Người có chăng một tầm tay cứu rỗi
Nơi bờ môi chờ đón nụ thương yêu
Ai mở trói cho ta hong tội lỗi
Phăng giây thừng kẻ sắp đuối ngàn khơi ?
Ơi người ơi mai xác về tro bụi
Ta nhớ hoài địa chấn ghé bước chân
Nâng nhẹ tổ chim mềm ven triền núi
Và thoát ra bao định lệ thế nhân
Cát Biển
10-2-2003