cơ thể con người
Chùm lục bát về cơ thể
Mắt Mũi Tay Chân
Đầu Mình Và Tứ Chi
Tóc Tai Mũi Họng
Ruột Gan Phèo Phổi
Mắt
Mắt em ai thả biển vào
Để tôi giả bộ lộn nhào tập bơi
Một hôm chợt ánh sao trời
Rơi vào đôi mắt đè tôi chết chìm
Mũi
Trèo vô hốc mũi tôi tìm
hương xưa còn đọng u niềm trong em?
Thế gian đầy bụi hồng trần
né sao tránh khỏi hít vương ít nhiều
Tay
Đôi tay em mười lưỡi dao
Tôi đưa ngực được đâm vào buồng tim
Hồn thơ vất vưởng bên thềm
Em có đem ủ cho đêm bớt dài ?
Chân
khua chân em chạm xuống đời
Mới hay đời cũng một trời rộng rinh
Còn tôi thân hạc giữa đình
Chân co chân duỗi thiệt tình vô duyên
Đầu
Trên đầu lọn tóc ngó xiên
Phẩy phơ khoèo lúm đồng tiền của ai
Đời nghiêng nghiêng. Giọt mưa lay
Rơi em xuống chạm vai tôi có lần
Mình
Thân mình em đựng bảo trân
Gói ba bốn lớp che phần muốn coi
Mở ra trắng tựa mây trời
Nhói tôi thấp thỏm đứng ngồi lặng thinh
Và
Và khi không bỗng thình lình
Và khi không bỗng thất tình khơi khơi
Và chiều xanh lắm. Chiều ơi!
Thơ tôi hóa đá bên trời quạnh câm
Tứ chi
Tứ chi ai ngắt véo bầm
Đem dấu chiếc bóng người trong tim. Buồn
Chừng như có cánh chuồn chuồn
Cõng tôi qua chỗ em quên hẹn thề
Tóc
Mắc chi tóc bỗng dưng thề
để cho ngọn gió luồn tê tái lòng
Để tôi lẩn quẩn lầng quầng
tìm câu lục bát mười lăm thuở nào
Tai
Rót vào tai khúc ngọt ngào
Con ruồi rũ cánh tìm đào huyệt. Tôi
nửa đêm thức giấc lui cui
Làm bài thơ vỗ về người trong mơ
Mũi
Sắm chi sóng mũi dọc đừa
để tôi trợt té trên bờ môi em
Đọng nơi tiềm ức trăm năm
Màu môi em tím dấu buồn tịch liêu
Họng
Ngậm trong họng nỗi buồn thiu
Giọt cà phê rụng xuống nheo mắt nhìn
Ghế bàn như thể lặng yên
Giữa đêm tĩnh vật. Triền miên chán chường
Ruột
Móc chân chổng ngươc đầu giường
Đương nhiên khúc ruột thẳng đường mà đi
Đâu cần quặn quẹo chi li
Không yêu nói thẳng làm gì được nhau
Gan
Lá gan tôi bé tí teo
khi hai con mắt trong veo hay gầm
Đang ba hoa bỗng nín câm
Nếu không em giận tối nằm sô pha
Phèo
Đôi khi lòng chạnh nhớ nhà
thường theo em đến lân la giáo đường
Miệng em cầu nguyện luôn tuồng
Còn tôi? Nghe mãi tiếng chuông, chán phèo
Phổi
Mỗi khi buồn. Phổi lao đao
Lia chia khói thuốc hít vào. Ém sâu
Chết trước khỏi phải chết sau
Đằng nào cũng chết. Lo rầu mất công
Quan Dương