một ngày khúc hát bay xa
Những nốt nhạc
của em
hoá thân thành nỗi buồn - thơ
như khúc hát
không tên
vang lên
cao vút
trong giấc mơ huyền thoại.
Em có nghe
mùa thu long lanh trên lá
những hạt sương
lặng lẽ lúc bình minh
như ngàn giọt lệ
tiếc thương
chuyện tình quá vãng.
Hai chúng ta
có đi cùng về một phía?
bên kia là nỗi nhớ - em
chạy dài
theo sông Seine
bên này là nỗi buồn - ta
dạt dào
Thái Bình Dương sóng vỗ.
Một ngày
khúc hát bay xa
tiếng dương cầm lỡ nhịp
em có về
theo ngọn gió đưa
vì trong ta
vẫn còn nối tiếp
khoảng trời - em
ngan ngát hương thơ.
Phạm Ngọc