thử hỏi
      
      
      
      
        Khi em tìm vần thơ 
Tôi biến thành cây viết 
Nằm trong lòng tay ngọc 
Hùa theo em phun châu 
Khi em nhìn vì sao 
Tôi biến thành đôi mắt 
Sao rơi chìm đáy mắt 
Được cùng em chung thân 
Khi em ngồi điểm trang 
Tôi biến thành chiếc lược 
Vùi sâu trong làn tóc 
Ngữi mùi hương ngất ngây 
Khi em giấc ngủ say 
Tôi biến thành chiếc gối 
Trong chiêm bao bối rối 
Ôm chặt tôi vào lòng 
Tôi biến thành xà bông 
Em mang vào phòng tắm 
Giỡn lên làn da trắng 
Tôi bọt bèo không tan 
Mình tôi, em, dung nhan 
Mơ toàn điều tội nghiệp 
Lỡ ngu chưa hoá kiếp 
Nên cam đành u mê 
Em giã đò làm ngơ 
Hay cố tình chẳng thấy 
Tôi lặng thầm như vậy 
Là cũng bởi vì đâu ? 
Quan Dương