ảo vọng
trời đêm.
trời đêm... trời đêm...
giữa vòm ngực em một vì sao vừa rụng
đôi môi người không kịp cuối xuống...
ngàn thiên thạch
vỡ tan!
bao nhiêu người còn trái tim
mà không sống -trả lời em:
"có không một thiên đường?"
- "ảo vọng!"
ngả rẽ hoang mang
mình không dìu nhau bước nữa
cuối mùa thương còn sót lại hơi ấm đống tro tàn
(có những đường tình chẳng đi hết trăm năm!)
bài thơ viết trong thời khủng hoảng
chỉ số gia tăng -lạm phát không ngừng!