vạt nắng hạ
Một góc sân đè lên vạt nắng
Vạt nắng đè lên chiếc ghế tròn
Chiếc ghế xoãi chân đè chiếc bóng
Chiếc bóng ngã đè lên góc sân
Bỗng nhiên tất cả buồn vô cớ
Đè chất chồng lên sự nhớ người
Buồn tưởng đã chôn vào xương tủy
Kéo về ướt đẩm cả tâm tư
Ta như vạt nắng không chạy thoát
chiếc bóng em chồm qua bả vai
Một chân ta dính trên mặt đất
Lê lết bước về hướng tương lai
Giống như chiếc ghế hồn tĩnh vật
Ghé đít em ngồi từ trăm năm
Trời đất nhẫn tâm thành xương thịt
Đến độ đau lòng như nhân gian
Nắng nứt buồn ta ra từng mảnh
Có mảnh tình em sót nụ cười
Sợ giọt sầu ta chưa đủ mặn
Nắng chia thiên cổ sầu nhân đôi
Nắng chảy tràn lan lên tĩnh vật
Chảy cả trong vùng trí nhớ quên
Buồn thỉu buồn thiu buồn thúi ruột
Ta chẳng mảnh nào chảy trong em
Quan Dương