rơi....
có lúc ta rơi như lá
vàng hong gió lạc những chiều
bay theo giòng đời xa lạ
tròng trành say vỡ sóng yêu
có lúc ta rơi như mưa
vắn, dài nặng hạt gọi mùa
mờ mây vạch tìm tình vữa
đổ lòng vang dội bước xưa
có lúc ta rơi như nắng
thăm hoa đậu nhánh bên vườn
gót hài quen hơi thềm vắng
xuống đời nửa vạt thua nhường
có lúc ta rơi như trăng
chạm sông ngẩn mặt ru đời
con nước cuối giòng trở đắng
mảnh gầy hụt hẵng -- đêm vơi
ta rơi -- như hồn nhẹ rơi
ngỡ quen mà lạ tiếng người
một thoáng ngã đời thanh thoát
đâu đây môi rực môi cười...
Yên Chi