thủy chung
Khi anh về ngang trên cánh đồng
tìm em bên bờ ruộng
những ngày đông
chân trần dính đất xanh màu lúa
vàng hạt
em mong mài nhọc lòng
Lạnh làm nứt nẻ gót chân xưa
tóc em sùng ướt dưới trời mưa
giữa đời phơi nắng khô nghèo khó
vất vả còn treo trên nhánh ngô
Em không ra phố tìm phao quơ
trôi chiếc thuyền con đến tận bờ
hương phấn thời nay
thường lừa lọc
em còn chân bột mãi trong mơ
Không vì chút lợi mà quên ruộng
khen chê em vẫn bỏ ngoài lòng
kệ người khăn áo xum xoe múa
em còn lội ruộng cấy mùa đông
Khi anh về ngang trên cánh đồng
màu vàng lúa chín giữa trời trong
dáng em lại chợt xanh màu mạ
cơ cực còn đây
mà em vẫn một lòng