một chút xuân tình lưu lại ( tình tự 5 )
Nghe hát bài PHỐ ĐÊM - Chợt nhớ bạn xưa.
" Phố đêm đèn mờ giăng giăng,chìm đắm những vì sao gối đầu ngủ yên..."
Bài tình ca bây giờ đời vẫn hát
Đỗ văn Khôi !! bạn đang ở nơi nào?
Vẫn còn tồn tại như những vì sao
Đêm trên thành phố gối đầu yên ngủ
Chín tháng quân trường chuyện đời mới,cũ
Ngày và đêm sống rèn luyện bên nhau
Tình đồng đội đã nhuốm màu tri kỷ
Bãi tập chiến trường ngày chưa ngưng nghỉ
Chiều về "sam"nghe bạn hát Phố Đêm
Mở nghõ tâm hồn thơ nhạc dịu êm...
Mỗi buổi sáng,
Nghe tiếng còi vùng dậy
Năm phút trải giường,
Bạn đã làm xong cả hai phần "chà láng"
Nhanh nhẹn tay chân,cười nói râm rang
Là nét đặc thù cuả bạn
Làm giúp mình và cũng thường hay phê phán:
"Mầy là thư sinh,lính sữa,nhập lò"
Còn bạn vô tư ca hát chẳng lo
Vẫn luôn tự hào Phố Đêm là bài ruột
Đôi khi thích hát sai lời,chỏi nhịp,
Giọng chợt xuống,lên.
Như đời lính trẻ đang chập chửng bước vào cung bậc.
Những đêm tiền đồn,trực chiến,
Chiến thuật Bãi Tiên,
Những ngày hát bài tình ca "người đi biển".
Đoạn đường chiến binh mồ hôi ướt dầm lưng aó
Leo núi,vượt "đồi thao diễn" vẫn hiên ngang
Nhật ký quân trường mỗi ngày mở sang trang
"Gươm báu và mặt trời sáng hồng"
Vẫn luôn tự hào trên biển cả
"Tuy lính chiến xa nhà
Mà vẫn luôn yêu đời
Bằng câu ca tiếng cười
Niềm vui thêm ước mơ
Đời bâng khuâng chữ ngờ..."
Ngày mãn khóa chia tay,mỗi người về một ngã.
Bạn ra miền Trung,mình lên tận Cao nguyên
Đời chiến binh mang nặng những nỗi niềm,
Gian khỗ hiểm nguy đang chờ phía trước
Tất cả sẳn sàng,
Đối diện kẻ thù-xuất quân ra trận
Sử Việt mở trang oai-hùng,đau hận
Bảo vệ miền Nam chận đám hung bạo Bắc phương
Quân thù là kẻ nằm bên kia lằn ranh của hai miền đất nước
Những khối óc hoài nghi,tôn thờ chủ thuyết lỗi thời,bạc phước
Tuyên truyền như ma độc và sai khiến hàng triệu con người
phải đi chết ở miền Nam.
Dân tộc đau thương từ việc họ đã làm
Sử Việt muôn đời tiền nhân soi xét
Riêng ta và bạn là hai con người
đứng trong hàng quân binh chủng.
Bảo vệ Tự Do là lý tưởng ta cầm súng.
Bảo vệ quê hương mất mác,đau thương
Làm người lính sa trường trận mạc,
Bên ba lô súng đạn,ta còn một chút gì lãng mạn giữa niềm tin.
Nhiệt huyết sinh tồn,tâm khảm hằn in
Như chiến tích ta đã mang trên thân thể
Khoảng cuối đời cưu mang vết thương trần thế...
Thanh gươm xưa ta vẫn luôn mài
Để giữ gìn cho con cháu ngày mai.
Đỗ văn Khôi,bây giờ bạn ở đâu?
Vẫn còn hay đã mất.
Còn nhớ chuyện xưa chiến địa,quân trường.
Ta ở phương nầy cưu mang những ngày tháng thân thương.
Nghe hát bài Phố Đêm ta luôn luôn nhớ bạn.
Hạ Yên Du.
*Đỗ Văn Khôi bạn thân cùng khóa 6/69 S.Q.T.B