vô âm
Lơ lững mù sương
Gió là đà lượn
Ngọc Lan cánh nở, nụ vô thường
Trăng mờ lành lạnh
Không gian mong manh
Tiền thân thoáng hiện mờ mờ dáng
Lá khép cánh đôi
Cành mềm là nôi
Đong đưa ru nhẹ nhánh đời, trôi
Dòng sông lã lơi
Trầm lắng tiếng cười
Cuồng tâm muốn khóc, không lệ rơi!
Trời khuya lặng yên
Nghẹn cứng muộn phiền
Tim gào thét, không bật thành tiếng
Tâm làm giông bão
Thân bước lao đao
Ngã quỵ giữa đời, ôm hồn đau