nỗi lòng của mẹ
Mẹ buồn ánh mắt xa xăm
Trông về quê ngọai phía ngang lưng trời
Bao năm cô lẻ xứ người
Âm thầm lây lất cuộc đời tha hương
Trời thu gió thổi hiu buồn
Bên song cửa sắt nhớ thương quê nhà
Mẹ thèm rau đắng dưa cà
Nhớ sông Mỹ thuận chuyến phà năm xưa
Kẻo kẹt tiếng võng đong đưa
Gà con chim chíp giữa trưa lạc bầy
Cành sung tim tím trái đầy
Ngủ mê từ thuở trên cây gió đùa
Mẹ thèm được thấy hoa cau
Chiều nao rụng trắng phía sau hiên nhà
Đất màu thấm hạt phù sa
Dây leo oằn lá mặn mà trầu xanh
Mẹ thương bông lúc màu vàng
Nhớ tiếng nghé ngọ gọi đàn hòang hôn
Ướt rơm sưởi khói ung buồn
Nhớ mùa mưa lũ trắng đồng nước lên
Râu tôm nấu với rau dềnh
Ăn bông điên điển chấm thêm mấm còng
Mẹ thèm nghe tiếng vịt đồng
Nhát như nhái bé nhảy tồm xuống mương
Mẹ nhớ cây bưởi sau vườn
Trắng bông rơi rụng ngát hương quanh nhà
Cánh cò bay lã xa xa
Mẹ nhớ tiếng quốc thiết tha vọng về
Đầu làng với những hàng tre
Con chim sáo sậu lắng nghe tiếng người
Trên môi trẻ nhỏ nụ cười
Và cô thôm nữ giọng hò thân thương
Quên sao được những con đường
Mưa rơi trơn ướt sẩy rơm mọc đầy
Tiếng lòng thổn thức cùng ai
Nỗi buồn của mẹ biết ngày nào vơi