biển
      
      
      
      
        Có phải em chính là nàng Âu Cơ 
Bỏ thảo nguyên xưa dựng buôn trên núi 
Để Lạc Long Quân buồn xuôi ra biển 
Một nách đàn con đạp sóng mưu sinh 
Biển lúc hiền hòa cưu mang anh tới 
Vùng đất yên lành dựng mái nhà tranh 
Cơm cá hàng ngày đã có biển xanh 
Vẫn thiếu hương em nồng trong cơn gío 
Nhớ mái tóc Tiên mềm như lá cỏ 
Rồng ôm hạnh phúc cuộn khúc nằm co 
Lặng lẽ em đi bằng đôi cánh nhỏ 
Hụt hẫng không trung đỏ mắt gân Rồng 
Lộng cõi đông nam bùng cơn bão nổi 
Tây bắc trông vời quặn nỗi niềm đau 
Biển núi nghìn trùng mình cách xa nhau 
Muối xót con tim đồng bào hoạn nạn 
Bồng bế nhau đi khác gì chạy loạn 
Quật vỡ đê điều sóng nước tràn dâng 
Bão táp phong ba dường như uất hận 
Quậy phá tang hoang cuốn nát thôn làng 
Bởi em đã bỏ anh đi 
Biển Đông giận dữ cuồng điên gọi về ! 
Vươngtrần TháiĐào 09/24/05