thương về miền tây
Miền Tây ơi, ta nhớ người vô hạn
Nhớ con thuyền xuôi mái giữa dòng kinh
Nhớ cây đa tỏa bóng mát sân đình
Nhớ cầu khỉ nối hai bờ rạch vắng
Ta nhớ người như ngày mưa nhớ nắng
Theo thời gian cảnh cũ đã dần phai
Đời ngắn đi cho nỗi nhớ thêm dài
Nghe ai hát thương hoài câu vọng cổ
Nhớ gốc bần ven bờ sông xiêu đổ
Rễ kiên cường bám chặt đất phù sa
Nhớ cầu ao thấp thoáng bóng mẹ già
Ngồi cắm cúi vo nồi cơm gạo mới
Nhớ Hậu-giang vào những mùa nước nổi
Cá từng đoàn loáng bạc cả dòng sông
Thuyền khẳm về cho buổi chợ thêm đông
Đêm trăng sáng vẳng câu hò thôn dã
Ta xa người chiều gió mưa tơi tả
Đã vì ai mà chối bỏ quê hương
Khi thấy mình đang đối diện trùng dương
Cũng là lúc hồn tan ngàn mảnh vụn
Ngoảnh mặt lại vời trông về cố quận
Như cố tìm dư ảnh một trời quê
Khắc vào tim câu nước hẹn non thề
Ngày nào đó ta sẽ về đất mẹ
Miền Tây ơi, qua bao mùa dâu bể
Còn ai đàn trên bến bắc Cần Thơ
Ta sẽ về nối lại mấy đường tơ
Xin đợi nhé! Một ngày không xa lắm.
Vũ Đình Trường