bóng chiếc thở dài
chỉ là khỏang đen lệch theo ánh sáng
khi lặng theo sau, mang dáng đổ dài
lúc im phía trước, vệt thấp, nghiêng, gầy
giữa buổi trưa đầy, nhập hình làm một
chỉ là khoảng đen, góc hồn mưa dột
run rẩy từng cơn gió thốc mùa Đông
lầm lũi bên đời hư không hòai vọng
phế tích thời gian đọng sương tóc trắng
níu gót chân ngày, mờ dần theo nắng
khoảng tối chập chờn đắm giữa giòng đêm
trầm mặc lặng thinh không lời than vắn
chập choạng hụt hẩng chẳng tiếng thở dài
đã có ai nghe chiếc bóng thở dài (?)
nên làm sao hiểu đơn côi bóng chiếc
chỉ là khỏang đen lệch theo góc sáng
Người bước qua đời, giẫm gót, rồi quên!