mất ngủ chẳng vì đâu
"Khi giọt nuớc mắt em
nhỏ xuống làm nhòa đêm đen"
Vũng buồn dâng đầy ắp
Nỗi muộn phiền
đặc quánh màu cà phê.
Vẳng trong không gian
Lời thề xưa tỉ tê vang vọng
Nỗi buồn em òa vỡ thanh âm
Nhịp tim tí tách
Máu đen về tim
Dồn tình xưa đọng ứ
Nỗi đau nào chưa được gọi tên.
Hai buồng phổi
phập phồng nhung nhớ
đẩy hơi thở thừa
ngột ngạt tháng ngày
Khoang bụng trống hoắc
tiếc nuối một thời
đầy ắp những chờ mong
Chín tháng mười ngày
tuởng như không thể
Đã hạ sinh hình tượng nhân gian.
Thì
Nỗi buồn em
Có
nhỏ xuống làm nhòa nhân gian
Là điều phải thế
Hãy
để
những giọt nuớc mắt em
Nhỏ xuống làm nhòa đêm đen
tưới ướt những vần thơ diễm lệ
vọng tình xưa biền biệt mãi không về.