hoàng hôn tới bình minh nơi biển cả Tác giả: HẠO VŨ
Ta nắm vầng dương đang lẩn trốn. Ta du con sóng bớt cô đơn. Ta nằm trên cát dài ngao ngán. Ta nhặt hoàng hôn để trải hồn. Ta ngắm cánh buồm xa lẻ loi. Ta hôn ngọn gió xoáy u buồn. Ta ôm trời biển...
|
hoang mang Tác giả: HẠO VŨ
Hoang Mang. Phải chăng ta chẳng chút tài chi? Lại cứ ép mình phải nghĩ suy? Mơ mộng hão huyền thành ảo tưởng. Nên như kẻ ngốc bệnh ngu si? *. Ba mươi năm ấy đã qua đi? Nhìn lại đời ta chẳng có gì? Buồn...
|
hoàng tuyền lộ Tác giả: HẠO VŨ
Hoàng Tuyền Lộ. Hạo Vũ 2020. **. Sống sao cho trọn kiếp người. Thiện ác hữu báo, do trời xử phân! Sướng vui, khổ ải xoay vần. Đường đời muôn lối, hồng trần bi ai! Đời người khi mới thoát thai. Đâu ai chú định,...
|
huyết thơ Tác giả: HẠO VŨ
Huyết Thơ. Anh viết cho nàng những áng thơ. Lời thơ câm nín mãi mong chờ! Mong chờ, ngóng đợi rồi hy vọng. Vụt tắt khiến anh buồn ngẩn ngơ! *. Vần thơ giữ lại mối tình xưa. Run rẩy từng trang, mặc gió...
|
không đề Tác giả: HẠO VŨ
Lờ đờ nước chảy ở dưới cầu
Mờ mờ trăng dọi bòng thuyền câu
Cộng tiếng chuông chùa nghe xa vẳng
Sản ra những tiếng, tiếng đêm sâu.
|
lại nhớ người xưa Tác giả: HẠO VŨ
Lại Nhớ Người Xưa. *. Sát vách bên nhà bụi dạ lan, đêm nằm gió thổi thoảng hương tràn. Rượu vào không ngủ nghe thương nhớ! Hiên vắng đêm nào tiếng thở than? Cách biệt ba thu người khuất...
|
lên bắc sơn Tác giả: HẠO VŨ
Lên Bắc Sơn. *. Tháng ba lên núi Bắc Sơn. Núi chồng vào núi, khói vờn mây bay. Mênh mông đồng rộng hoa lay. Một màu biêng biếc làm say lòng người. Chèo lên núi đá mà chơi. Bắc sơn từng ở bao đời cha...
|
liên sơn từ khúc Tác giả: HẠO VŨ
Đêm lạnh vượn kêu thức trắng canh
Liên Sơn lưng núi trại bên ghềnh
Ngoài lều than hồng chưa kịp tắt
Hừng đông,đỉnh núi lộ thiên thanh.
|
lk yêu điên dại Tác giả: HẠO VŨ
1. Hôm nay ta lại nhớ điên cuồng. Muốn ôm hồn Ngọc tấm thân hương. Nhắm đôi mắt lại,tim thổn thức. Muốn cào đau khổ, cắn bi thương. 2. Anh viết cho em những vần thơ. Vần thơ tan chảy khuất trăng mờ. Nhớ em ra riết...
|
lời người chưa nói Tác giả: HẠO VŨ
Lời Người Chưa Nói. *. Người độ thuyền đi ngang bến sông. Chiều nghiêng lạc bước nắng phiêu bồng! Chân trời bảng lảng vờn sương khói. Nước biếc thuyền trôi lặng bóng hồng. Có biết người đi phòng...
|