chân dung nỗi buồn
Sáng thức dậy bước ra từ cơn mộng
Gặp lại ta thân tiền sử bơ vơ
Đã luân hồi vì vương vấn hồn thơ
Và hạnh phúc biết mình còn đang sống
Nhân ảnh đó lờ mờ trong gương rộng
Trán mênh mông đường địa chấn hằn sâu
Bởi tình người làm rạn vỡ tim nhau
Cho thương nhớ xuôi dòng đi ra biển
Trong đôi mắt bóng hoàng hôn ẩn hiện
Kỷ niệm buồn hun hút dấu trăm năm
Làn môi khô còn vướng nốt nhạc trầm
Gọi khúc hát không lời về nguyên thủy
Da xanh xao từng đêm dài mộng mị
Vùng tóc thưa những nguồn cội rối bời
Ân tình nào đã lệch một đường ngôi
Râu bỗng mọc rừng tương tư buổi sáng
Trái tim nhỏ soi gương cùng ngày tháng
Chợt nhận ra dòng máu cạn yêu thương
Thuở hồng hoang ta đánh mất thiên đường
Giờ còn lại chân dung buồn hư ảo
_____________________________
Đỗ Hồng