khi lòng đã quạnh
Cũng có lúc ta phải ngồi một chỗ
Nghe tiếng than lúc đất cách xa trời
Cũng có khi phải nhìn chiếc lá rơi
Thấy trong đó chính ta không còn nữa
Buổi sáng trên tay có nhiều thứ đợi
Buổi trưa quay về một bóng tối tăm
Thuở bạc đầu con tim lạnh căm căm
Một chút mộng cũng trôi đi vào mộng
Chiều là trăm thứ cứ theo vào nhớ
Đêm hỗn mang nghìn dấu đau xưa
Hình như máu ngừng đi không chảy nữa
Óc nhão ra từ thuở có em về
Rồi một ngày, rất vắng quanh nỗi đợi
Mưa xuống chiều làm mất dấu em qua
Ta vô tình cúi nhặt những xót xa
Và biết rõ chút lòng ta đã quạnh
nguyễn-thanh-khiết
7/6/09