từ khi bỏ nước
Buồn tôi không nhện giăng tơ
Chúng bay trong tuyết chúng đùa gió đông
Chúng ôm xác lũ ngô đồng
Nằm phơi cái lạnh nên trông lửa hè
Quê người đâu những đêm khuya
Tiếng mưa cắt ruột hồn về cố hương
Thấy buồn tôi ở đại dương
Thấy hoa tàn giữa thiên đường hắt hiu
Thấy trong trại cấm trời chiều
Những con mắt đói tình yêu giống người
Thấy ư, tôi đã mù rồi?
Từ khi học tiềng nước người nhi nhô.