em
Cơn mưa nhỏ vừa giăng qua phố vắng
Ướt đẫm cỏ cây , vương chút nắng gầy
Hơi đất nồng , thoảng vừa đủ mê say
Buồn chi đó ? hàng me xanh dũ lá
Ngày buồn quá , anh thành người xa lạ
Gom nhặt từng dĩ vãng kỷ niệm xưa
Dệt cho mình chiếc áo tuổi ngây thơ
Cũn cỡn nhỉ? nhưng vẫn vừa hơi ấm
Anh khoác đấy , bước đi trong thầm lặng
Mặc dòng đời áo gấm với khăn nhung
Bởi áo anh , tình em mãi ấm nồng
Bằng giọt nhớ , sợi thương thành tấm áo
Hoàng Phương