đi lạc
đất bạc mầu cho cây cỏ hóa chông
đâm đau nhói vào thời gian rình rập
chim bay cao kêu thảm sầu bất cập
chỉ lẻ loi sát đến độ bâng khuâng
khi ác thần đã dịu xuống lửa hồng
chuông từng cõi đang gọi về sương ẩm
ôm xác thân của sông lạnh không tình
đang u uẩn hít sâu mưa lấm tấm
ngọn đèn chìm trời báo hiệu vào đêm
sao lữ khách vẫn lang thang bến lạnh
lỡ đò chiều một bóng lẩn cây xanh
hoang tịch quá đi về đều không lối
ngồi ở đây nhặt từng cành gian dối
nhờ nước kia chở hết đến không cùng
qua khỏi đời và mãi đến mông lung
quên nhắc nhở và không tên không họ
đời run rẩy sao mắt yêu vẫn mở
cố quên tình ảnh vẫn ngập sóng vây
đêm sao dài ngồi chờ đợi ở đây
run rẩy gió đâm sâu lời tàn nhẫn
một hai cánh sao nhanh chậm trên trời
và buổi sáng ngồi vững vàng còn xác