buồn ơi khoan rơi
Đêm cứ chảy những dòng thơ khoan nhặt
Gởi về đâu tim khắc khoải tự trào
Như tiếc nuối ánh trăng xưa huyễn hoặc
Hay tìm về một ký ức chiêm bao
Những tháng ngày vùn vụt phai màu áo
Dấu thời gian ai nấn ná gọi tìm
Ve rít tiếng dưới gốc me ão não
Se cõi lòng, se mạch máu nơi tim
Ấy cũng bởi người đã mang hơi gió
Thổi qua ta run rẩy áng thơ buồn
Lá khép kín những tâm tư vàng võ
Và trái tình tung hạt nhớ rắc tuôn
Trôi về đâu cuộc đời dài năm tháng
Vương vít chi những nhánh ưu tư
Hãy để mặc bóng mây trời lãng đãng
Nơi ta bà phân sao rõ thực hư
Ước cho buồn như mặt trăng trong trẻo
Vút trên cao sẽ chẳng có người trông
Hay vỡ vụn trong giếng sâu thăm thẳm
Ơ... buồn ơi sao lại rớt trong lòng
.