tháng tư tôi
tháng tư-tôi ngủ vùi như bếp cũ
đã bao năm leo lét đóm lửa buồn
hỏi vì sao! tôi ậm ừ: không biết!
sống xứ người tựa bếp lạnh tro tàn
tháng tư-tôi như sông cạn, đá mòn
phơi đáy lòng trơ trụi, chỉ rêu phong
cứ mỗi năm, là mỗi lần hạn hán
trơ đá cùn, sỏi nhụt chí chất chồng
tháng tư-tôi, đêm ngập tràn ác mộng
của trống, chiêng cùng cờ, xí ngỡ ngàng
em đứng khóc bên phố phường đưa tiễn
lũ chúng tôi: hồn lạc xứ, tha phương
tháng tư-tôi, cả một đời: thất tán
bám tình em như di chúc cuối đời
giả bộ mặt làm ngơ với chinh chiến
để dấu nhẹm mặc cảm với đất, trời
tháng tư-tôi: tôi, sống biết câm nín
đành lặng thinh nghe tiếng Mẹ thở dài
bởi Mẹ hỏi: anh, em tôi đâu, mất?!
con sông dài xụp, lở bởi thiên tai
tháng tư-tôi, mây treo kín bầu trời
như khăn tang chụp phủ lên nấm mồ
lòng thầm hỏi: sống để hồn khôn lớn
hay suốt đời: đầu chít giải khăn sô
tháng tư-tôi, mặt trời cũng héo hắt
biết, có soi cũng chẳng thấy con đường
lửa hành hương bên đường quê đã tắt
lũ chúng tôi: lạc chết giữa cùn mằn
tháng tư-tôi, tôi sao buồn như tượng
sống câm lặng và ngơ ngáo giữa đời
người dựng tôi: một bức tượng câm nín
có tật nguyền ở giữa giọt lệ khô
tháng tư-tôi, mây kéo về đầy phố
rơi trên vai, đầu đẫm ướt những mưa
hồn ngơ ngác, ngỡ bão về quá sớm
hỏi ra, biết, mây khóc: nhớ ngày xưa
tháng tư-tôi, em thấy không trời xám
mây tìm nguồn, rơi đầy lệ nhớ nhà
nhớ quay quắt, riêng, mảng trời Đông: u ám
dưới mái hiên, quạnh quẽ, bóng người già
tháng tư-tôi: chân trần trên đường đất
nghe buốt nhọc chai, nám nẽo đường về
đã bao năm trên lối mòn hận, uất
tìm không thấy một bóng dáng hương quê
tháng tư-tôi: ngôn ngữ dần khản, đục
ca dao mẹ ngơ ngác với tiếng người
sông núi cha rồi cũng dần mất khuất
bỏ đồi xanh nằm lạc lõng nghìn khơi
tháng tư-tôi lủi thủi bóng hành khất
ngửa tay xin hương khói của quê cha
lần mò tìm suốt góc đời chật chội
bóng hình em còn tất bật tận quê nhà
tháng tư-tôi, em thấy không cành chết
nên tình yêu chẳng trổ một nụ hoa
cây có trổ chỉ những nhánh mỏi mệt
của vườn hoang, lầm lũi bóng mộ bia
tháng tư nào: em, tôi vào huyền sử
cùng đồng bào, ta lạc bước lang thang
dân Do Thái đã Về Miền Đất Hứa
tộc Lạc Hồng sao chưa hết lưu vong
lời nguyền nào đã hằn lên bia sử
cho dân tôi còn mãi nghiệt vong thân
lệ mắt xanh trào ra nghìn câu hỏi
tóc bạc-tôi biết cúi mặt lặng câm
tháng tư này, em nơi nào không thấy
đón chào tôi bên quốc lộ như xưa
xác anh, em nằm chờ trên rữa nát
của một hôm, chạy bức tử, chịu thua
tháng tư-tôi, suốt một đời giong ruỗi
cùng da vàng tan tác ở xứ người
lũ chúng tôi, lỡ sanh lầm thế kỷ
có lớn khôn, cũng những bước giạt, trôi!
Nnguong