giấc mơ hoang
Đêm sâu thẳm muôn vì sao đồng lõa
Sáng màu da giữa những cánh hoa nằm
Treo lơ lửng bên kia bờ là vực
Tim nhịp hoà reo... điệp khúc ái ân
Môi em thắm như nụ hồng vưà hé
Mời mọc hương thơm, gọi bướm ong về
Cơn gió bỗng rùng mình trườn liếm khẽ
Ngỡ ngàng chìm lạc cung bậc ve ngân
Ươm sương khói nụ cười che nét ngọc
Mắt khép hờ vun vút cánh mi cong
Nghe xao xuyến khắp đường tơ kẽ tóc
Đã say sưa hơn nhấp chén rượu cần
Khuôn sóng ngực nhấp nhô theo từng gợn
Nhịp thở thơm phả hơi ấm trùng trùng
Thân như nhộng quấn quít nhau làm một
Lối thiên đàng hay địa ngục khó phân
Buông lơi lỏng trong vòng tay thổn thức
Lạc vào đêm tiếng rên siết nhẹ dần
Gió ân cần giúp đôi hồn phơ phất
Vương vít lả người một cánh hoa rung
Ôi man dại giấc mơ hoang như thiệt
Hồn chao nghiêng sau thoáng ngập ngừng
Đọng lả tả vệt châu mờ hoàng điệp
Đêm xa dần, mây trôi nhẹ lâng lâng