gót
mảnh mai gót của Thúy Kiều
mười lăm năm đã xiêu xiêu lạc về
nửa buồn nửa chán nửa chê
nửa đau đáu góp nửa mê dại tràn
mỡ màng gót của Thúy Vân
vinh hoa phú quý có ngần ấy thôi
một hôm rời ngõ - bồi hồi
giang hồ réo những núi đồi hỗn mang
vô tình - ấy gót chàng Quan
đắn đo hoạn lộ đường ngang nẻo cùng
dí lên chút sót ngượng ngùng
mà phơi phới để não nùng mặc ai
gót Từ công đạp gió mây
đã khinh khoái giữa trùng vây họ Hồ
tình trường nhi nữ nhớ chưa
nghẹn ngào khí đoản cũng vừa tàn theo
nam nhi e ngại leo trèo
gót chàng Kim thỉnh gót Kiều sang chơi
gẫm người lại ngán cho người
hào hoa công tử nhớ lời nguyện chăng?
Tiên Điền Nguyễn gót băng băng
giữa văn sử học hóa thần có khi
ba trăm năm lại cười khì
nghe thiên hạ khóc li bì cùng Du