...27
...27
Một vừng trăng đắm ngang chiều
ta dong xe băng ngang thành phố
người khuất bên kia nỗi tịch liêu
xe trôi hoài chưa tới
với mùa xuân, mùa hè là quá trễ
với người, ta là nỗi muộn màng
sao lại để vừng trăng mọc sớm ?
cuối mày, khóe mắt cũng vừa tan
buổi chiều khóc lóng lánh vàng
son thắm trên mái ngói
vai người trượt dài vào tối
sót chút màu - phế hoang !