đứt đoạn rời
Tôi hát ca đứt đoạn rời rền rĩ
leo lên những đỉnh trời xa lạ
gọi tên bốn mùa
xuân hạ thu đông tuyệt tích
những mùa mưa nắng
lang thang
Tôi thở bằng da như loài ếch nhái
để chìm mãi mãi trong ao tù nước đọng
để trần thân ngụp lặn sình lầy
để một mình tỏ tình lời ễnh ương
để khóc ngất gọi mưa những hè – đêm nóng bỏng
Ai đã về kêu cứu thất thanh
chiều hôm bình bồng mây mắc nạn
cánh dơi liệng xuống trời sân hận
là THƠ
là bầy hầy thơ tôi ương dở
nhét trong đầu súc sinh
Ai chạy chân trần lên bãi cỏ tình ca ?
những nốt nhạc vãi ra mời gọi
đã có lũ côn trùng xơi tái
ăn sống sít đẻ non niềm đau
thai nghén loài âm binh trơ tráo qua đời