một hôm
một hôm...
bàn tay không còn giữ được thơ
để âm/vần tuột chảy
bút tuôn dòng ngu ngơ
trắc/bằng không thiết nữa
một hôm thơ bỏ lời đi hoang
về nơi chốn có tâm cảm rối mù hỗn độn
còn từ ngữ thì bó tay ngớ ngẩn
hay chỉ là một ngày hết nắng ?
thơ hoài đâm chán
ta ngã ra say xẩm giữa lục bát, tứ tuyệt
bất tỉnh trên thất ngôn, bát cú
khi ngồi dậy
lại ... thơ !
vì còn biết gửi vào đâu ???
đành chải chuốt
nhũng ngôn từ bóng bẫy
đôi khi chỉ là hư cấu
từ đầu sương tới cuối chân mây
rồi trút vào những cơn chán đời ngai ngái
rồi nép vào những chiều tàn hấp háy
nỗi đơn độc rất lâu
sắp mốc vàng gợn nâu
vụt ánh lên
sau sắc từ hoa mỹ
đêm buồn chợt lộng lẫy
và ta như con bò lãng mạn
nằm nhai lại những cảm xúc của mình
thanh rất êm mà âm véo von
.
.
.
cho đến một lúc
.
.
.
khi bắt đầu chán ngấy
.
.
.
ta chán tôi
ta ngấy những lời ru môi
ta mệt mỏi theo điệu vần vô tội
ta khó thở trong ngôn từ cân đối
aaaa ....
giấu ngày vào cuối chân mây
mặc ta khùng
giữa vũng lầy thơ tôi
k.