hai mươi năm băn khoăn
HAI MƯƠI NĂM BĂN KHOĂN
Biết nhau từ thuở đó
Thương nhau qua tính tình
Chừ em vào đại học
Sống cuộc đời sinh viên
Chừ anh mang áo lính
Mình xa nhau đôi miền
Đèo Hải Vân mây phủ
Mỗi tháng một lần qua
Thương nhau anh vượt đường xa
Huế có những ngày sương rủ lạnh
Tháng mười hai không đủ nắng ấm môi
Em nghe gió run trên từng ngọn lá
Sợ trời giăng mưa khuất nẻo qua đèo
Huế có những mùa đông dài thê thiết
Ngày ủ buồn cây ngủ lạnh ven sông
Em, tay bé , muốn che mùa gió động
Ngại trời giăng mưa anh khó qua đèo
Nhớ xưa , em khóc !
Nhớ xưa ba em như ngựa chiến
Me em như bóng mát bên đường
Lúc đất nước đang cơn nguy biến
Ngựa bỏ cây nghìn dặm ruổi dong
Me em nhớ chồng nên me ốm
Xa cuộc đời giữa tuổi đôi mươi
Thuở ấy , em là cô bé nhỏ
Chưa biết đi , chỉ biết khóc cười !
Em lớn lên làm thân con gái
Quá bơ vơ nên sớm muộn phiền
Ở trường học khúc Ngâm Chinh Phụ
Về âu lo ôm mối buồn riêng
Như lá khô vàng trong nắng cháy
Nơi nào rồi chẳng chốn lưu đày
Như lá quay tròn theo gió xoáy
Ngày qua rồi em mất hôm nay !
Nhớ xưa, em khóc
Chạnh lòng khói thuốc làm say
Nhớ xưa, em khóc
Mắt buồn khói thuốc làm cay
Nhớ xưa, em khóc
Sợ chiều rêu mốc lên ngôi
Sợ anh thân ngựa bỏ đời
Nghìn năm cây nhỏ bên trời khổ đau!
T.Đ.N.THANH
(Trích "Những Năm Tháng Băn Khoăn")