cho những trùng khơi mất mát
(Tặng Hương Xưa)
(Viết để chia sẻ niềm đau....)
Thế là tháng Tư lại về bên em lần nữa
Những tờ lịch cúi đầu
Tờ lịch xám trên tay
Nắng vẫn hối hả hiên ngoài
Nắng trên bờm lá nõn
Nhưng nắng không vàng...
Không đủ sức để em say
Sao vắng vẻ, chênh chao từng viễn phố
Không trung rã rời, lạc cánh chim bay
Bao la trắng và bao la gió
Bao la từng con dốc cuối ngày
Em cố bấu vào lời ca em hát
Cố bấu vào những đoản thơ ngâm
Vắng hơi thở, vắng nụ cười, phân nửa
Em bấu được nào giữa những thanh âm
Biển xanh đó như trùng khơi mất mát
Mặn con đường
Mặn buổi chiều hoang
Sóng vỗ gọi đêm dài thao thức
Chân san hô còn tơi tả cát vàng
Thế là tháng Tư trùng khơi trở lại
Tờ lịch cuối tuần cuộn cuộn triều dâng
Có tiếng của loài chim băng hải lý
Có cánh buồm từ khước gió trăm năm
Đã về đâu đáy dòng sỏi nhỏ
Nốt trầm tan trong cung bực vô thường
Xanh loang loáng..
Mắt tìm phương xa thẳm
Bên cuộc đời đánh mất giọt tầm dương
Thế là chỉ mình em ở lại
Cùng thủy chung lãng đãng mây trời
Trang lịch xám mộng du chờ đợi
Chút vỗ về quen lắm ướt đôi môi
Cô quạnh quá trùng khơi nghe biển hát
Như bàn tay chợt đến thật gần
Mềm mái tóc vuốt ve dài rất khẽ
Biển nghẹn ngào nghe tiếng nấc xa xăm
Có bài thơ ôm vực sầu im lặng
Có câu ngâm không chuốt hết thành lời
Có chiếc lá rơi buồn hơn định mệnh
Giữa rùng mình thăm thẳm của trùng khơi
cpsn