bâng quơ nỗi nhớ
Hồn mỏng quá mà đời. hay nắng nghiệt
tôi với em đùm đíu dẫn nhau đi
che giùm nhau qua cơn sốt li bì
lúc ớn lạnh đỡ đần nhau quạnh quẽ
Tình mong manh dật dờ sương khói tẻ
có bữa nay. ai biết được ngày sau !
thì làm ơn đừng nhắc chuyện qua cầu
giòng nước cuốn mịt mù. ai biết được !
Đời rộng quá. trời đất trôi lũ lượt
có gì đâu. ngày tháng một cơn mơ
hứa làm sao. toàn những thứ vô bờ
mênh mông biển mở ra điều huyễn hoặc
Tôi vốn dĩ trái tim đầy mộc mạc
chẳng hào hoa lời mật với tay tiên
giữa nhân gian đần đẫn với muộn phiền
đi. hay đến. cũng vô chừng vô đỗi
Thì em ơi. làm ơn không bắt tội
cuộc hợp tan đành bỏ hắt cho trời
xí bùm bum. là bao mảng tim tôi
nằm lăn lóc vệ đường hay góc hẻm
Gió rát mặt. mưa thừa cơ được nước
cầm tay em. ta dắt díu mon men
thứ trần đời. đâu giống chuyện thần tiên
nên sứt mẻ bao nhiêu điều lãng mạn
Làm ơn đi. em ơi. đừng tuyệt tận
có thương nhau. phiên phiến để phòng hờ
lỡ ngày mai. hai đứa đứng bơ vơ
kịp ngảnh lại dòm theo vai thấp thoáng
Đâu cần đẹp. đã nồng nàn kỷ niệm
phết tô chi. ký ức vốn hồn nhiên
lúc chạnh lòng. xin vin cớ nợ duyên
sẽ choáng ngợp với ngàn muôn nỗi nhớ...