bảy nốt nhạc đời
      
      
      
      
        Đồ 
Mắng mỏ nhau. Phang một tiếng “Đồ…” 
Đồ hư ! Đồ đểu ! Đồ…điên rồ ! 
Môi cong. Lưỡi nhọn. Răng nhe. Nhỉ ! 
Rin rít tuôn ra lắm thứ…phô ! 
  
Rê 
Câu rê nhấp nhứ thả mồi chơi 
Ảo ảnh phù du nhá cạnh…mời 
Cạm bẫy lờ mờ đen trắng vậy 
Hố hầm che giấu cũng đòi nơi… 
  
Mi 
Mày tau mi tớ ngọt đường phèn 
Đường chật thành ra…gắng sức chen 
Người dưng kẻ lạ…khoan bàn tới 
Thân thiết như ri…lại tỵ ghen ! 
  
Pha 
Thái sơn gieo nhẹ hẫng như…pha ! 
Đời có bao nhiêu để đặng là… 
Cân phân khinh trọng cho thêm rối 
Trăm năm rồi cũng hóa ra ma ! 
  
Son 
Son sắt thề bồi được mấy khi 
Non cao bể rộng có ra gì ! 
Minh sơn thệ hải tuồng nhoay nhoáy 
Cười còn ra lệ. Khóc ra chi ? 
  
La 
Rầy rà la lối quả lăng xăng 
Ngậm miệng ăn tiền cũng thấy hăng 
Ai như từa tựa…vừa ăn cướp 
Vừa...miệng lu loa. Đúng chất…thằng 
  
Si 
Tối mắt trông gà hóa cuốc ư ? 
Hay là si ngốc mặt…bư bư 
Cái chân có lý mà nên nỗi 
Dại. Ngốc. Ngu. Khờ…đủ lắc lư !