khi em đi
Em đi, chắc sẽ buồn ngập phố
Những ngại ngần, xấp xải, linh lan
Con đường heo may mềm lát cắt
Khác gì tuốt kiếm buổi Ô giang
Em đi, có thể là ngày nắng
Đủ vàng lên nửa nhánh hoa Ban
Khăn, áo ai che mùa gió lộng
Chân ai đau, xẻ lối khô tàn
Có lẽ em đi, hồ nhạt sắc
Mây vằn ngang, mưa đọng mi người
Cơn gió cũ, quán xưa ZigZag*
Buổi chiều, khói thuốc, sợ không trôi
Hay tiếng nhạc từ Paloma*
Chết trong tách cà phê đen tối
Em đi, phố thẫn thờ đau nhói
Thêm lần hứng nhận vết bầm rơi
Không chối nữa, hôm nay tôi nhớ
Một bàn tay, Hà Nội - góc ngồi
Sợi sương bạc vòng quanh chặt trói
Lũ hồn tôi, quỉ ám không rời
Em đi, đủ để buồn ngập phố
Loài người, tất tả, bỏ sau lưng
Con Sâm Cầm, trên sông, tự tử
Lao mình, chưa kịp rét mùa đông
Không chối nữa hôm nay tôi tiếc
Một mảnh đời sau lặng lẽ nhìn
Bên những ồn ào khi đưa tiễn
Nửa cái cười thôi, chẳng dự phần…..
(*) Tên 2 quán cà phê ở HN
cpsn