bài thơ kinh khuya
KINH KHUYA
Tâm hồn tôi là căn nhà bỏ hoang
Mỗi chiều tắt phập phồng chờ gọi cửa
Em xấu hổ lách vào khơi ấm lửa
Khép thơm tho trên mười ngón tay hờ
Trải tuổi mình tôi đón lại tôi đưa
Nguyện ham hố được cùng nhau phạm tội
Hạnh phúc quá bên người nằm sám hối
Như rưng rưng lần cởi chiếc khuy đầu
Trăng đừng soi kẻo nhan sắc cơ cầu
Mùi dạ lan mãi là đêm thứ nhất
Môi đừng mọng, trời ơi, tôi chết mất
Khuôn ngực non gấp gáp thở hương trầm
***
Đêm thiên thần mắc đọa với phàm nhân
Chia vụng trộm nỗi buồn ngoài giá thú
Mai nắng giục nhón chân người qua cửa
Lại tôi quỳ hụt hẫng khúc kinh khuya.
ĐCĐ