bài thơ sót một mùa trăng
SÓT MỘT MÙA TRĂNG
Rót ra ngần ấy nắng mưa
Nghiêng chén thời gian lợn cợn
Thở dài một hôm khôn lớn
Ngậm ngùi quay ngó ấu thơ
Nhẩm tính cao rộng ước mơ
Cỏn con được bao hiện thực
Chao ôi, chợ đời giành giật
Tuổi tên đâu đã ra gì
Xua mãi tiếc nuối chẳng đi
Gọi hoài thương yêu không đến
Dăm ba xôn xao cập bến
Buồn dâng sóng sánh triều thưa ...
Nào đâu đổ lỗi cho xưa
Tóc tai đã lần vụng dại
Vầng trăng yên bình treo đấy
Yêu thương vẫn lối gọi mùa.
ĐCĐ