là mãi một vầng trăng
LÀ MÃI MỘT VẦNG TRĂNG
Đêm Kiên Giang trăng giăng ngang đường cấy
Xuồng chòng chành em thả giọng hò bay
Vành trăng lượn, nét ngài cong quá thể
Tôi sững nhìn rễ mạ tủa trên tay
Hai đường cấy cách nhau tầm tóc xõa
Trăng thượng tuần, hương mạ, mắt người trong …
Tôi phấp phổng đêm trôi nhanh đến lạ
Trái tim dường đập loạn phía hừng đông
Và, em vội không chờ cơm lúa mới
Trưa đốt đồng nào đã kịp làm quen
Ghe tắc ráng lưng thon rời Rạch Sỏi*
Tôi, đầu vàm vọng gọi chẳng thành tên
Cứ như thể mùa màng qua thấm thắc
Trăng liềm treo nỗi nhớ trổ đòng đòng**
Vầng đầy đặn nên đồng bằng nguyệt thực
Gửi câu hò con sáo biệt tăm sông
Lại đêm nữa một ánh rằm thao thức
Cao ốc ngồi tưởng niệm mấy niềm riêng
Lửa ký ức quay về nhen lồng ngực
Chợt nghe mình gọi trăng ấy bằng Em!
ĐCĐ